Điểm tên những trò “dí nhau sấp mặt” của tuổi thơ đã lâu lắm rồi chưa chơi lại
Có những trò chơi tuổi thơ đã từng đưa chúng ta vào những tình huống dí nhau chạy khắp xóm. giờ nghĩ lại thấy hoài niệm ghê các bạn ạ.
Khi lớn rồi, tụi mình ít khi chơi mấy trò chạy chạy nhảy nhảy như hồi còn nhỏ nữa. Cơ mà, đôi lúc thấy mấy đứa con nít hàng xóm chạy như này cũng không tệ, khung cảnh hiện tại như hòa vào bóng hình ngày bé. Và rồi hôm nay ngồi kể lại như vầy cũng vui vui, ai mà chẳng có một tuổi thơ rực rỡ các bạn nhỉ. Dưới đây là những trò chơi tuổi thơ khiến chúng mình “dí nhau sấp mặt”, mệt bở hơi tai, mời các bạn cùng xem nha.
Cảnh sát bắt cướp
Nói tới chạy nhảy là không được quên chiếc trò này, chiếc game nhập vai thời thơ ấu ai cũng từng chơi. Dù bạn làm “cảnh sát” hay làm “cướp” thì cũng đều phải chạy. Làm cướp chủ yếu là phải lẩn, phải trốn cho thật kỹ, gặp được cảnh sát là chạy bán sống bán chết luôn. Cảm giác cứ ý như mấy phim hành động ý, chạy ngược lại với dòng người, mặc kệ ai nhìn chứ vẫn rất nhập tâm, “tui là cướp”. Dù chẳng cướp gì thật nhưng lỡ oẳn tù xì thua thì chịu. Làm cảnh sát thì ngầu hơn một chút, ít ra cũng còn miếng “nhân danh chính nghĩa” chạy theo bắt cướp.
Và đó cũng là lý do cho bao nhiêu cú té dập mặt, lác chân, tại có đứa nào nhìn đường đâu, toàn nhìn thẳng không nên vấp cục đá phát là té lăn quay. Đau thì có đau thật nhưng vui mấy bạn ạ. Cứ một đứa bị té vậy là cả đám đang chơi lo sốt vó, nhớ hồi đó có đứa bị té như thế, vậy là cả dám theo nhau đưa nó về nhà, ký gửi lại cho phụ huynh nó kèm theo câu xin lỗi chân thành, có đứa lớn nhất đám còn chạy đi mua bông băng thuốc đỏ nữa, cứ vậy mà thân lúc nào chẳng hay.
Trốn tìm
Trò thứ 2 thì quá quen luôn rồi, cũng phải chạy hết tốc lực. Nhưng đỡ một chỗ sau khi tìm chỗ trốn thì có thể thảnh thơi thở chút, mong là đứa ngồi đếm không tìm thấy mình. Lần nào xui xui bị tìm thấy cái là chịu luôn. Vì dù sao làm đứa đi trốn vẫn đỡ hơn làm đứa tìm mấy bạn ạ, nhiều khi tìm sốt ruột luôn không thấy đứa nào cái đâm ra “quạo” lắm.
Hồi bé muốn tìm chỗ sân rộng thì tụi mình hay chạy vào nhà thờ chơi, cũng có nhiều vách nhà cho dễ trốn. Bởi vậy mình hơi bị ngán làm người đi tìm, vì tìm cả ngày mà tụi nó trốn đi đâu á. Có lần đi tìm cả 15 phút không thấy đứa nào, vậy là mình chạy đi mua nước, đang ngồi uống cái mẹ gọi về nên mình te te chạy về nhà luôn. Sau đó mình chỉ nghe bọn nó nói là đợi cả tiếng không thấy mình đâu, rốt cuộc ai mới là đứa trốn. Lần đó bọn nó dỗi mình lắm, mà nhờ vậy mới thành kỷ niệm khó quên đến giờ nè, tuy nghe hơi… “chó” thật, nhưng hồi nhỏ mà, vô tư quá lại hay quên nên vậy đó.
Cướp cờ
Không chạy xa như “cảnh sát bắt cướp”, cũng không cần phải trốn như “trốn tìm”, cướp cờ diễn ra trong phạm vi nhỏ hơn, chơi ở trước sân nhà cũng được. Chơi càng đông càng vui, cả bọn sẽ chia làm 2 đội, rồi chờ quản trò gọi lên “cướp cờ”. Cờ ở đây có thể là cái áo, nhánh lá me, lá bàng hay lá chuối tùy hỷ. Dù cướp được cờ hay không thì ngay khi cờ không nằm trên mặt đất nữa là phải gồng Siêu Saiyan lên chạy. Nếu cướp được cờ thì phải chạy về đội, không cướp được cờ thì phải đi dí đứa có cờ không cho nó về.
Hồi đó mình chơi khá nhiều dạng của cướp cờ, có một vài luật rừng nữa. Ví dụ như đứa cầm được cờ trong tay như được “ban phước” vậy đó, có thể ngang nhiên chạy qua bên đội bên kia bắt người về giam bên đội mình. Nếu muốn cứu đồng đội thì cũng phải cướp được cờ, chạy qua bên đội bạn đập tay với người mình để cứu về. Đúng là luật rừng có khác mấy bạn ạ, có cờ là có tất cả.
Keng quả
Trò này nó mang cho mình những kỷ niệm chạy sấp mặt thật sự luôn. Vẫn mở đầu bằng màn oẳn tù xì, đứa nào thua bét đứa đó bị, mỗi màn còn quyết định xem chủ đề nữa. Có thể là hoa quả, hoặc con vật bla bla… Mỗi lần hô “keng thì phải kèm theo tên một loại hoa quả hoặc con vật theo chủ đề. Người “bị” sẽ đi bắt những người khác bằng cách đập tay vào vai người đó khi họ đang chạy. Tuy nhiên, người chạy có thể quay lại và nói “keng” và đứng im đến hết màn chơi, lúc này người bị phải chuyển đối tượng sang dí người khác, nếu người cuối cùng cũng nói “keng” thì người bị thắng. Tuy nhiên, người bị thắng rất khó mấy bạn ạ, vì chỉ cần một đứa chưa nói “keng” thì vẫn có thể cứu những đứa đang đứng khác. Xong nó nhiễu lắm mấy bạn ạ, cảm giác công sức đổ sông đổ bể hết.
Hối đó chẳng hiểu sao mình hay “bị” trò này, thề với mấy bạn là dí rất mệt. Đã vậy bọn nó hay cứu nhau lắm nên mới dí được vài đứa hô “keng”, quay qua quay lại thấy tụi nó được cứu xong có giò chạy mất hút. Tuy nhiên nếu mà chơi được thường xuyên thì trò này khỏe người lắm mấy bạn ạ, vì phải chạy suốt à.
Chia sẻ cuối bài
Ngày còn nhỏ tuy không ra đường chơi nhiều, nhưng mình cũng có được đám bạn hàng xóm chất lượng, lần nào chơi chung với tụi nó cũng vã mồ hôi. Mà thật sự là lúc đó mình siêu khỏe luôn nha, có vận động vào người nó khác hẳn. Giờ thì mình chẳng còn chơi mấy trò như vậy nữa, nghĩ chứ nguyên một đám hai mấy tuổi dí nhau chạy te te khắp xóm nó lạ lắm. Với lại lớn lên tụi nó trầm tính hết rồi, rủ tụi nó mắc công tụi nó nói mình khùng.
Cho nên mới nói, chính vì bây giờ khó mà chơi được nên đôi lúc mình lại hoài niệm tuổi thơ, về những trò chơi dân gian cùng những cái sẹo đầy kỷ niệm do chạy hăng quá. Nếu mình kể sót trò nào, nhờ mấy bạn comment phía dưới bổ sung giúp mình với nha. Cảm ơn bạn rất nhiều vì đã đọc đến đây, hẹn gặp lại bạn trong những bài viết sắp tới và chúc bạn có một ngày thật tuyệt vời nhé!
Mời các bạn tham khảo thêm một số bộ hình nền liên quan tại GVN 360 như:
- Web game đối với mình là cả một khung trời tuổi thơ
- Tự nhiên mình nhớ ổ đĩa quang trên PC, thứ thiết bị chẳng hề đáng tin cậy nhưng đong đầy hoài niệm tuổi thơ
- Những tiệm net tuổi thơ của mình nay dẹp cả rồi, mang theo cả một khung trời tươi đẹp thuở thơ ngây
- Âm thanh nổ bôm bốp của ống thụt (súng phóc) từ đâu mà có? Mời bạn cùng GVN 360 giải mã bí ẩn tuổi thơ
- Đối với mình, căn tin ở trường tiểu học là nơi có nhiều món đồ chơi thú vị nhất
Mời các bạn theo dõi fanpage của chúng mình theo đường link dưới đây để cập nhật những tin tức về game, công nghệ và nhiều thông tin thú vị khác nữa nhé!