Mình nhớ cái thời chơi game 4 nút, nhớ những tựa game huyền thoại và nhớ những người bạn thuở ấu thơ
Thế hệ của những đứa trẻ trong thời đại 4.0 là thế hệ lớn lên cùng điện thoại thông minh, máy tính bảng và PC, chẳng mấy ai được biết về cái thời mà cha anh họ đã từng vui vẻ như thế nào với những thiết bị chơi game thô sơ hơn rất nhiều. Mình thì cũng không dám nhận là game thủ điển hình ở thời hoàng kim của game 4 nút đâu, nhưng ít ra mình được trải nghiệm nó cùng những người anh em thuở ấu thơ của mình. Sau đây, mình xin được chia sẻ những ký ức buồn nhưng cũng thật đẹp của mình về cái thời còn chơi game 4 nút. Hy vọng có thể mang đến cho các bạn 1 vé về tuổi thơ, tuổi thơ của một thế hệ game thủ mà có lẽ nay đã lớn cả rồi.
Trước khi ghiền PC, mình cũng có một thời mê game máy NES
Nếu có dõi theo GVN 360 từ những ngày đầu thì chắc hẳn là các bạn cũng đã biết mình là một game thủ PC lâu năm, và cũng vì mê game PC nên mình mới dấn thân vào ngành này. Tuy nhiên có một điều là chẳng mấy khi mình nhắc đến, đó là những tháng ngày bé thơ ngây dại, khi mình còn chưa quá ghiền game PC.
Thời bé thơ của mình thì cũng không hẳn là thời hoàng kim của game 4 nút tại Việt Nam đâu. Mẹ mình mới là game thủ điển hình của thế hệ đó, nhà ngoại mình hồi những năm 90 có mở tiệm máy băng (máy NES của Nintendo) hẳn hoi. Thế hệ của mình xem như chỉ còn chút dư âm mà thôi. Nhưng không sao, mình hồi đó cũng chẳng nghĩ nhiều đến vậy, với lại thà muộn còn hơn không.
Nhớ hồi xưa mình ngây thơ lắm, chơi game chẳng biết đọc tên game đâu, chỉ toàn chơi nghe mẹ gọi sao thì mình gọi vậy thôi. Nào là “Na Tra Cứu Mẹ”, “Rambo”, “Bắn Tank, vân vân và vân vân, cái game duy nhất mà mình biết tên gần chính xác của nó là Super Mario Bros, và mình gọi nó chỉ cộc lốc là “Mario”.
Mình nhớ cái thời chơi game 4 nút cùng mấy đứa em xóm nhỏ, giản đơn thôi nhưng vui thú lạ kỳ
Đầu cấp 2, ba mẹ mình ôm hoài bão lớn lao, tin vào một tương lai giàu có đủ đầy mà chuyển nhà từ chốn phố thị về vùng ngoại ô yên bình. Mình theo chân ba mẹ đến đây, lạ nước lạ cái, may lúc đó ba mình vừa mua cho cái đầu đĩa, chỉ cần đút đĩa vào có thể chơi được cả trăm tựa game kinh điển hồi thập niên 80-90 giúp mình giải trí. Hồi đó nếu không động đến mấy trăm cái đĩa phim với chương trình thiếu nhi thì mình vẫn còn cả tấn game để quẩy, cũng không quá thú vị đâu nhưng ít ra cũng không đến nỗi nhàm chán.
Nhưng con nít mà, mau thèm thì cũng chóng chán. Chơi với cái đầu đĩa đó được tầm vài tháng thì nó cũng chán chán, và mình bắt đầu xách xe đạp đi chơi. Và từ đó thì mình bắt đầu gặp gỡ và làm quen được với 5 thằng em trong xóm, tên là N, K, T, T và một đứa nữa mà mình không nhớ tên. Trong mấy đứa nó thì mình là thằng lớn nhất, nhiều đồ chơi nhất, lại giỏi đánh nhau nên hiển nhiên được xem là đại ca, con bé em mình thì là đứa con gái duy nhất trong hội nên cái gì cũng được nhường.
Suốt mấy tháng đầu mình chơi với tụi nó thì toàn là đi chơi mấy trò vận động thôi, khi thì đi đua xe đạp, khi thì đi đào bãi đất sét người ta khoan giếng để về nặn chơi, khi thì vác súng hơi đi bắn thằn lằn, kỳ nhông về cho mèo ăn, khi thì đi chọc chó hàng xóm, khi thì bắt bướm về kẹp trong sách để sưu tầm. Nói chung là đủ trò để chơi cả, thậm chí có lần mình còn cầm đầu tụi nó đi tẩn một nhóm khác vì một đứa trong đám tụi nó vô cớ chặn đường một thằng em của mình.
Chơi ngoài trời đúng là vui thật đấy, nhưng mỗi tội hôm nào mà trời chuyển mưa thì chẳng đứa nào được ra khỏi nhà do ba mẹ sợ sét đánh với chạm vào mấy đường dây điện gần đó. Và những lúc như thế thì mình mới thấy cái đầu đĩa chơi được game NES nó mới phát huy tác dụng. Cứ không đi ra ngoài chơi được thì mình rủ mấy đứa nó qua nhà mình chơi thôi.
Những ngày đó hồn nhiên và vui vẻ lắm mấy bạn ạ. Có những tựa game đúng là mình chơi đến chán chê mê mỏi nhưng tự nhiên khi có tụi nó chơi chung thì lại vui đến lạ kỳ. Mình là anh lớn, mình chỉ tụi nó chơi, thấy tụi nó cười thì mình cũng hạnh phúc. Có những lúc mình nghĩ về tương lai, về một mai khi chúng mình cùng lớn sẽ trở thành một hội anh em chí cốt sống chết có nhau, mình là anh lớn sẽ không để đứa em nào phải chịu thiệt thòi. Thế mà đời cũng không như là mơ mấy bạn ạ, có những thứ dù có tiếc nuối cỡ nào cũng sẽ bỏ chúng ta mà đi.
Mình nhớ cái ngày mình chuyển khỏi vùng ngoại ô để trở về phố thị, để lại tuổi hồng nơi xóm nhỏ đơn sơ
Công việc làm ăn của ba mẹ mình không được suôn sẻ phải chạy đôn chạy đáo khắp nơi. Rồi cuối cùng thì cái gì đến cũng đến, sau 3 năm bình yên và vui vẻ nhất của tuổi thơ, mình lại theo ba mẹ trở về nơi phố thị. Mình lúc đó cũng buồn đấy, nhưng mình chưa đủ lớn khôn để nhận ra rằng mình đã đánh mất đi thứ gì. Hồi đó có lần mình nghe ba mẹ nói lâu lâu sẽ chở mình về chơi với mấy thằng đệ nên cũng yên tâm.
Nhưng rồi ba mẹ lại bận đến tối tăm mặt mày nên mình cũng không tiện hỏi nhiều. Thế rồi năm tháng cứ dần trôi dần trôi, chuyện cũ cứ thế mà phai nhạt dần, và mình bỏ hẳn game 4 nút để chuyển sang game PC. Chỉ là càng lớn thì khi nhớ lại những tháng năm tươi đẹp năm nào, mình mới nhận thức càng rõ ràng nó đau đớn ra sao. Giờ, sau mười mấy năm trời tự nhiên nghĩ về ngày đó, mình thấy hình như đã để lại tuổi hồng nơi cái xóm nhỏ đơn sơ đó rồi.
Giá mà hồi đó chúng mình có điện thoại như bấy bạn trẻ bây giờ thì có lẽ sẽ không phải lạc nhau đến nỗi chẳng biết bao giờ mới gặp lại như thế. Cơ mà nói đi thì cũng phải nói lại, nếu năm xưa chúng mình được vậy thì chắc gì đã ra đường để gặp được nhau? Chắc gì đã cùng nhau đi phá làng phá xóm? Chắc gì đã cùng nhau chơi game máy 4 nút? Và chắc gì đã thân nhau đến vậy? Mà chuyện đã qua rồi, có chạy thế nào thì thời gian cũng không bao giờ quay trở lại. Mình chỉ biết chúc cho mấy cậu em năm đó lớn lên được bình an hạnh phúc, có công việc tốt. Được vậy là mình mừng lắm rồi, tụi nó làm được hơn thì mình mừng thêm.
Đôi khi mình tự hỏi là bây giờ “nếu đi đường gặp nhau có còn nhận ra nhau không?”. Mà thật ra chuyện đó đến lúc này cũng chẳng còn quan trọng nữa rồi. Ít nhất thì chúng mình cũng đã được trải qua một khoảng thời gian tươi đẹp cùng nhau. Và được làm anh của tụi nó chính là vinh dự của mình.
Mình nhớ những tháng ngày hồn nhiên không bao giờ quay trở lại, nhớ đến tận ngày cuối cùng khối óc còn minh mẫn
Đã nhiều năm rồi kể từ lần cuối cùng mình được chơi game 4 nút cùng những người em xóm nhỏ, những ký ức về họ đến nay cũng đã nhạt đi nhiều cùng thời gian. Có lẽ bây giờ có gặp thì mình cũng chẳng nhận ra được tụi nó nữa. Nhưng mình tin rằng mình sẽ chẳng bao giờ quên được đã từng có một thời mình được làm anh tụi nó, được cùng tụi nó tạo ra những ký ức tươi đẹp tuổi hồn nhiên.
Và đó là những dòng tâm sự mà mình muốn chia sẻ về cái thời mình còn chơi game 4 nút. Cảm ơn các bạn vì đã quan tâm theo dõi và hy vọng đã gợi nhắc cho các bạn về một thời tuổi thơ. Chúc các bạn có một ngày tốt lành!
Tái bút: Nếu mấy đứa em có tình cờ thấy được đến đây thì chắc cũng nhớ ra anh rồi. Ráng sống tốt nhé, hẹn ngày tái ngộ, mãi là anh em!
Mời các bạn tham khảo thêm một số thông tin liên quan tại GVN 360 như:
- Tự nhiên mình nhớ ổ đĩa quang trên PC, thứ thiết bị chẳng hề đáng tin cậy nhưng đong đầy hoài niệm tuổi thơ
- Âm thanh nổ bôm bốp của ống thụt (súng phóc) từ đâu mà có? Mời bạn cùng GVN 360 giải mã bí ẩn tuổi thơ
- Web game đối với mình là cả một khung trời tuổi thơ
Mời các bạn theo dõi fanpage của chúng mình theo đường link dưới đây để cập nhật những tin tức về game, công nghệ và nhiều thông tin thú vị khác nữa nhé!