Từng sợ ba mẹ bán máy, cúp net, gank đêm… mình mới thấy máy tự mua quý giá đến dường nào
Bán máy, cúp net, gank đêm là những nỗi ám ảnh của hầu hết game thủ PC nhỏ tuổi và còn dùng máy ba mẹ mua cho, mình ngày xưa cũng vậy. Tuy nhiên chính nhờ “quá khứ đau thương” đó nên mình mới có động lực để phấn đấu tự mua dàn máy tính đầu tiên cũng như cảm nhận rõ ràng niềm hạnh phúc khi có một dàn máy riêng cho mình. Sau đây mình xin được chia sẻ đôi điều về hành trình gian nan đó, hành trình một cậu nhóc tập làm người lớn với việc tự mua PC.
Giờ thì mình kể nhé!
Từ khi biết mê PC mình ít ăn roi hẳn, vì ba mẹ đã có cách hiệu quả hơn để trị mình
Hồi nhỏ mình quậy lắm, trên trường đánh bạn về nhà đánh em, lại lười học, cứng đầu và nói không chịu nghe nên ba mẹ mình phải dùng roi mây, chổi với móc áo quất mình khá nhiều. Có lần ba mình tức quá còn lấy cả cây vĩ (cái cây để kéo đàn violin á) của ba để vụt mình nữa. Nhưng mà roi vọt đối với mình chỉ là giải pháp tức thời thôi, vài ngày sau thì đâu lại vào đấy chứ cũng không hiệu quả gì mấy. Tuy nhiên đến khi mình biết mê game thì mọi chuyện khác nhiều.
Mình biết chơi máy tính không sớm không muộn, vào đầu thời cấp 2. Đối với mình lúc đó thì chơi game và xem phim trên máy tính là cách giải trí tốt nhất. Dần dần máy tính đối với mình như một nguồn giải trí không thể thiếu vậy, nói là mình nghiện máy tính cũng chẳng có gì sai cả. Và ba mẹ mình biết rõ điều này nên chẳng cần phải roi vọt chi cho mất công nữa, chỉ cần không cho mình chơi game là mình ngoan như cún thôi.
Sợ ba mẹ bán máy, cúp net, gank đêm… mình ráng tự mua máy luôn cho đỡ nhức đầu
Từ khi mình ghiền máy tính thì mỗi khi học hành cà chớn thì thay vì bị đòn, mình sẽ nghe mấy câu như “tao bán máy à”, “tháng sau tao khỏi đóng tiền net nha”… Mà đương nhiên có phạt thì cũng phải có thưởng. Khi mình ngoan ngoãn thì mẹ sẽ cho đi một tiệm net có máy cực mạnh để chiến game khủng. Ngoài ra ba mình còn hứa sẽ nâng cấp máy ở nhà nếu mình học hành đàng hoàng và cuối năm đạt kết quả tốt.
Cứ thưởng kết hợp phạt như thế, mình từ thanh niên đội sổ hồi đầu cấp 2 đã hoàn thành năm lớp 9 với học lực khá. Tuy lúc thi tuyển sinh lớp 10 mình chọn nguyện vọng không cao nhưng mình cũng dư tận 5 điểm vào nguyện vọng 1 mấy bạn ạ. Hồi đó mẹ mình đi nộp hồ sơ vào trường cấp 3 thì ngồi bên dãy của những hồ só có điểm đầu vào cao nhất, đến bây giờ mình vẫn còn nhớ nụ cười tươi rói của mẹ mình cả ngày hôm đó mấy bạn ạ.
Hình mình họa thôi nha, chứ dàn PC tự mua đầu tiên của mình cũng phèn lắm
Chung quy là việc ba mẹ lấy máy tính ra để vừa hù vừa dụ mình đã giúp mình thành một con người tốt hơn. Tuy nhiên vấn đề là cái máy – thứ đồ chơi yêu thích nhất của mình – lại không nằm trong tay mình nên mình cũng cảm thấy không yên tâm. Ngoài ra thì con trai cùng tuổi mình lúc đó theo lẽ tự nhiên cũng cần “nghiên cứu” một số thứ trên mạng. Mà ba mình thì hay thức dậy nửa đêm nên cứ lâu lâu mình lại bị bắt quả tang 1 lần. Ba mình cũng thông cảm không nói gì nặng đâu nhưng mà mình thấy quê lắm mấy bạn ạ, quê muốn độn thổ luôn. Mình nghĩ nếu mình tự mua được máy thì dùng thế nào là chuyện của mình, có bị thấy nó cũng đỡ quê hơn.
Thế nên cho đỡ nhức đầu với những nỗi lo âu đó, mình quyết định phấn đấu tự mua máy luôn.
Giờ mình mua máy không khó, nhưng hồi đó thì là cả một sự kiên trì
Cách đây vài tháng mình mua con laptop Zenbook 14inch để dùng chung với cái PC gaming ở nhà. Tuy là trả góp nhưng ít nhất là mình mua được một cách dễ dàng chứ không giống như ngày xưa, khi tự mua cái máy tính đầu tiên.
Đó là vào đầu năm lớp 11, cứ mỗi cuối tuần được nghỉ học là mình lại ráng theo ba mình đi đánh đàn mấy show đám cưới. Một show thì chẳng bao nhiêu nhưng tích tiểu cũng thành đại. Sau nhiều tháng trời mình cũng có được đâu đó khoảng hơn 5 triệu. Sau một đợt tết nữa thì mình và em gái gom được thêm 1 triệu tiền lì xì mỗi đứa nữa.
Tiền lì xì đó đúng ra như mọi năm thì anh em mình sẽ tự giác đưa lại cho mẹ mình để hạn chế thiệt hại khi lì xì lại cho mấy đứa anh chị em họ. Nhưng lần này thì mình nói mẹ là mình muốn được giữ tiền lì xì năm nay để bù vào tiền mua máy tính. Sau đó mình dụ con bé em mình hùn 1 triệu của nó vào thì sẽ được chơi chung. Thế là mình đã có thêm được 2 triệu, tổng cộng hơn 7 triệu tiền mặt, vừa đủ mua 1 dàn PC đáp ứng được nhu cầu của mình lúc đó. Màn hình với thùng case thì mình tái sử dụng lại dàn cũ mà ba mình mua cho từ hồi năm lớp 8. Đối với một cậu nhóc 16-17 tuổi còn đang học cấp 3 thì đó cũng là cả một thành tựu đấy chứ.
Ngày mua được máy, mình thấy niềm tự hào trong mắt ba mẹ
Lần đầu mở máy lên nó sướng lắm mấy bạn ạ, đó là khoảnh khác mà mình biết mình sẽ không phải chạy ra tiệm net vì máy nhà không chơi nổi game mình muốn nữa. Nó không chỉ là một dàn PC mà là bao công sức và cả niềm tự hào của mình. Bạn bè mình khi biết chuyện cũng xem mình như một dân công nghệ giỏi nhất lớp, cái gì thắc mắc cũng mang ra hỏi mình, oai lắm luôn. Nhưng mà mấy chuyện đó không phải là chuyện chính mình muốn kể.
Cái mình muốn kể ở đây là ngày hôm đó, khi mình vác cái thùng máy được lắp ráp hoàn chỉnh về nhà thì ba mẹ mình đã rất vui. Mẹ lúc nào cũng cười còn ba thì vô cùng hào hứng, và mình thấy được trong mắt họ là niềm tự hào khi thấy thằng con ngây ngô nay đã trưởng thành hơn một chút, biết tự kiếm tiền để thực hiện nguyện vọng bản thân.
Dàn máy tự mua không chỉ là đồ chơi, đối với mình nó là cả một cột mốc trưởng thành
Từ đó thì ba mẹ rất ít khi hỏi đến chuyện học hành của mình, không hù bán máy và cũng không “gank đêm” mình nữa. Và mình biết việc đó không phải là vì ba mẹ không còn đem việc bán máy ra hù mình được nữa mà là vì họ tin tưởng ở mình – đứa con mà họ xem là đủ chín chắn để tự ý thức về trách nhiệm với bản thân. Đúng là hồi mới có cái máy đó thì mình cũng sa đọa một thời gian, nhưng sau khi nhận thức được thì mình cũng học hành đàng hoàng, lớp 11, 12 cũng là học sinh khá như ai. Mình còn có một cái giải 3 học sinh giỏi môn Địa Lý nữa.
Quay lại với dàn máy năm nào, giờ thì nó vẫn còn chạy được nhưng với mình thì phế rồi. Lý do là vì mình đã có một cái PC và một cái laptop mạnh hơn rất nhiều. Tuy nhiên mình vẫn giữ nó lại vì những kỉ niệm quý giá mà mình đã từng cùng nó tạo ra. Trước khi mua nó, mình hoàn toàn là một đứa trẻ, sau khi mua nó thì mình vẫn là đứa trẻ nhưng đã có ý thức và biết tìm cách để trưởng thành hơn.
Dàn máy đầu tiên với mình là dàn quan trọng và quý giá nhất
Ban đầu khi đang cố gắng kiếm tiền mua dàn máy tính đó, mình chỉ nghĩ rằng nếu mình tự mua thì ba mẹ sẽ không can thiệp được chuyện dùng máy của mình nữa, mình sẽ được tư tung tự tác muốn làm gì thì làm. Tuy nhiên khi có nó rồi thì mình mới thấy những gì mình muốn lúc đó vẫn còn nông cạn, nó cho mình hơn thế rất nhiều, đó là sự tin tưởng và tự hào của ba mẹ, sự tôn trọng của bạn bè, cả những kiến thức nền tảng để sau này mình làm ngành công nghệ nữa.
Giờ thì mình mua máy dễ hơn xưa rất nhiều, và chắc chắn mình sẽ còn mua rất nhiều máy tính nữa trong tương lai, cái sau sẽ lại xịn sò hơn cái trước. Tuy nhiên có lẽ sẽ khó có dàn nào mà ý nghĩa của nó vượt qua được dàn đầu tiên mình tự mua.
Bài này chủ yếu mình viết cho những bạn mê PC nhưng còn quá trẻ để tự kiếm tiền mua máy, mong rằng nó sẽ tiếp thêm năng lượng để các bạn cố gắng và sớm ngày có được chiếc máy tính của riêng mình. Đối với bạn nào đã đi làm thì bài này giống như đôi dòng tâm sự về thuở ấu thơ của mình vậy, mình rất cảm ơn vì bạn đã đọc đến đây và lắng nghe câu chuyện của mình.
Mời các bạn tham khảo thêm một số bộ hình nền liên quan tại GVN 360 như: