Tuổi thơ gian khó đã giúp mình trân trọng những dàn PC Gaming mạnh mẽ
Từ lúc biết chơi game đến giờ mình lên đời máy tính cũng được 6 lần rồi. Và 4 cái đầu tiên thì đều cực kỳ yếu. Đôi khi nghĩ về quãng thời gian còn phải vật lộn với mấy con máy đó thực sự làm mình ám ảnh. Chúng không chỉ yếu mà còn thường xuyên hư lên hỏng xuống làm mình mệt mỏi không biết bao nhiêu lần. Anh em nào đã từng hì hục cả buổi trời tháo lắp linh kiện, check tới check lui để rồi cầu nguyện cho khi nhấn vào nút nguồn máy sẽ boot được vào Win thì sẽ hiểu cảm giác của mình lúc đó.
Tuy nhiên không vì thế mà mình xem thường những dàn máy cũ. Chúng cho mình tuổi thơ và nuôi dưỡng đam mê cho mình, nhờ có chúng mình mới biết trân trọng những gì mình đang có và sẽ có trong tương lai anh em ạ. Chỉ khi anh em từng chơi một con máy giật tung cả đít thì mới biết cảm giác chơi được 60FPS mượt mà nó kỳ diệu như thế nào, và max setting 144Hz thì lại là một tầm cao mới nữa.
Và như nãy giờ mình nói thì đây sẽ là một bài kiểu “tâm sự chuyện đời” chứ không có chia sẻ kiến thức gì hay ho đâu, đanh em nào hứng thú thì ngồi ngại một chút nghe mình tâm sự nhé.
Ngày xưa chưa biết mùi đời
Mình tiếp xúc với máy tính lần đầu vào 10 năm trước, hồi năm lớp 7, khá muộn so với nhiều anh em, đặc biệt là mấy bạn thế hệ sau này. Cái PC đó là ba mình mua về cho 2 anh em mình, cốt là để bọn mình vọc cho nó đỡ mù công nghệ. Nhưng mà không có nối mạng anh em ạ, tù vờ lờ luôn, vì ba mình nghĩ Internet là một thứ gì đó kiểu như “cội nguồn của tội ác” vậy! (Cảm ơn mấy trang báo cổ hủ nhé). Hồi đó mình gà lắm, chỉ biết chơi mấy game kiểu như Feeding Frenzy, Road Rash, Beat Heat, Insaniquarium, Virtual Cop 2 … thôi, nói chung là ông bán máy ổng cài sẵn cho game nào thì chơi vậy thôi.
Lúc đó thì do “chưa hiểu sự đời” và toàn chơi mấy con game siêu nhẹ nên mình cứ nghĩ là máy mình xịn lắm, chơi con game quái nào cũng được. Cho đến một ngày mình ra tiệm mua đĩa game Apache Air Assault (đương nhiên là crack) về cài chơi. Thế là anh em biết sao không? Mình vào game thì nó đứng cụ cái máy luôn. Mình đã thử đi thử đi thử lại mấy lần và kết quả lần nào cũng như vậy. Chỉ khi mình mang cả nguyên cái thùng ra cho ông bán PC cho mình thì ổng mới phán 1 câu: Máy của con yếu lắm, chơi mấy game nặng không được đâu. Đó là lúc mà mình nhận ra rằng cái PC của mình không hề thần thánh như mình vẫn nghĩ.
Ờ OK, máy yếu thì mình chơi game nhẹ thôi. Nhưng mà chơi hoài có mấy game đó nó lại quá sức nhàm anh em ạ. Sáng chơi chiều chán, phá đảo rồi thôi. Nó cứ lặp đi lặp lại đến phát nản. Sau này thì mình ghiền Gunny, kèm theo việc nghe bọn bạn cùng lớp bàn về Võ Lâm, Chinh Đồ, Kiếm Thế, Đột Kích… nên mình mới dụ ba mẹ kéo Internet, vừa để mình tải game crack, không tốn tiền mua đĩa game lậu, vừa để trải nghiệm tựa game mà lũ bạn cùng trang lứa của mình suốt ngày bàn tán rồi hú mình chơi chung. Lúc đó thì mình cứ nghĩ kiểu: “ai cần máy cấu hình cao trong khi chúng ta đã có game cấu hình thấp cơ chứ?” và chỉ hơn 1 năm sau thì mình lại phải thay đổi cách nghĩ. Mà nguyên nhân cốt lõi là do dính vào game Online đấy.
Tuổi thơ gian khó
Hồi 2012, VTC đã phát hành một tựa game Online cực hot vào thời điểm đó và đòi hỏi một mức cấu hình “dã man” chưa từng có – World of Tanks. Rất ít tiệm net thời điểm đó có cấu hình đủ mạnh để chơi World of Tanks, dù là ở mức thiết lập thấp nhất. Lúc đó mình cực kỳ mê tựa game này, từ đồ họa đến lối chơi và cái cảm giác mà nó mang lại đều cực kỳ cuốn hút mình. Mình ghiền đến nỗi chơi nó đến tận bây giờ, thậm chí xém mất việc một lần vì nó nhưng vẫn cứ chơi, nói vậy là anh em biết con game này quan trọng như thế nào với mình rồi đấy.
Nhưng mà khổ nỗi con PC của mình khi đó yếu đến mức không thể chơi được game (mặc dù đã nâng cấp thêm so với cấu hình đầu tiên). Nó không thể hiện đầy đủ texture, vật thể trong game và đạt đến 5 FPS luôn anh em ạ. Thế mà mình cũng cố vào vài trận trong game chỉ để nghe tiếng nhạc nền và động cơ xe đấy. Ít lâu sau thì mẹ mình có mua một con laptop Vaio cũ cho mình, con laptop này tuy có mạnh hơn con PC nhưng vẫn cực kỳ yếu RAM DDR2 là anh em hiểu rồi, đó là năm 2013-2014 gì đó thì phải.
Mức FPS khi mình chơi trên con Vaio đó chỉ có thể quanh quẩn đâu đó ở khoảng từ 7 đến 25 mà thôi, và nó gật đến mức gần như không thể chấp nhận được, ấy vậy mà lúc đó mình vẫn cứ cố chơi. Và sau vài tháng “cố gắng” như thế, mình đã có được một cái profile chẳng thể nào tệ hại hơn với tỉ lệ thắng đâu đó khoảng 42%. Cái cảm giác muốn chơi game cấu hình cao nhưng máy lại quá yếu nó đau lắm anh em ạ. Nó giống như cảm giác của một một anh chàng yêu say đắm một cô gái ngoài tầm với vậy.
Lần đầu tiên được sờ vào máy xịn
Đến bây giờ mình vẫn nhớ như in cái cảm giác lần đầu được chơi WoT bằng máy xịn anh em ạ. FPS luôn luôn trên 60 nó mượt còn hơn cả phim ảnh, mức thiết lập trung bình của WoT thì đẹp đến ngỡ ngàng, màn hình full HD cho độ phân giải cực kỳ chi tiết. Đó là lần đi net đáng nhớ nhất trong đời mình, nó mượt lắm, đẹp lắm, sướng lắm anh em ạ. Ngay ván đầu tiên mình đã lấy được 4 mạng một cách dễ dàng. Lần đi net đó đã trở thành động lực rất lớn cho mình sau này để ráng cày mà build PC chơi game.
Quyết tâm có máy đủ mạnh để chơi được game
Từ lần đi net đó trở đi thì mình đã hạ quyết tâm phải có bằng được một dàn PC khỏe để chơi game mà không cần bận tâm đến cấu hình. Nỗ lực đầu tiên của mình để có máy mạnh hơn là cố gắng học thật giỏi, thi tuyển sinh lớp 10 thật tốt để đòi ba mình mua máy mới. Nhưng mà đến khi có máy mới rồi thì mình vẫn chưa thỏa mãn, nó chỉ có thể gọi là vừa đủ chơi WoT thôi. Lâu lâu còn drop xuống dưới 25FPS nữa kìa.
Thế là mình quyết định không vòi vĩnh nữa, tự kiếm tiền build PC luôn. Lúc đó còn nhỏ, còn đi học cấp 3 nên mình cũng không làm được gì nhiều, mình đã tận dụng mọi khoảng thời gian rảnh rỗi, kể cả Chủ Nhật luôn để kiếm tiền mua PC. Nói chung là cũng cực lắm chứ chẳng sung sướng gì đâu nhưng mà may là quyết tâm của mình nó mạnh hơn sự mệt mỏi nên mình cũng ráng được.
Đến năm 17 tuổi thì mình xoay sở này nọ cũng kiếm được 7 triệu và đập hết vào PC, không phải là mạnh nhưng đối với mình khi đó thì nó là cả một niềm tự hào, ít nhất là mình đã có thể chơi WoT ở mức mức chấp nhận được mà không phải mất 5k một tiếng nữa. Em gái mình đi đâu đến cũng khoe rằng anh hai nó giỏi lắm, biết tự ráp máy tính, khoe đến độ mình cũng “nở mũi” luôn. Đến bây giờ thì sau hơn 4 năm, dàn PC đó vẫn chạy tốt và chưa phải thay mất một món nào cả, chỉ trừ cục nguồn đã “bay màu” do cái lỗi ngớ ngẩn gạt công tắc 110/220V của mình thôi.
Chơi game không cần nhìn cấu hình
Con người mà, khi đạt được cái gì đó rồi thì chúng ta sẽ luôn muốn có thứ tốt hơn, mình cũng vậy thôi. Máy mình thì đã đủ mạnh để mình tryhard WoT nhưng vẫn là không đủ để kéo max setting cũng như quẩy được game AAA. Thế là mình quyết định như thế này: dàn máy tiếp theo mình build chắc chắn phải cho mình cái quyền chơi game không cần nhìn cấu hình.
Ngay khi học hết cấp 3 thì cũng là lúc mà mình được tự do kiếm tiền. Mình kiếm được một công việc trong một công ty của người Nhật, lương không cao nhưng đủ để mình nghĩ đến việc build PC mới. Vì cũng đã ít kinh nghiệm săn linh kiện cũ giúp mấy đứa bạn nên mình đã dễ dàng build được một dàn PC có cấu hình tương đối mạnh trong thời điểm đó với mức giá khoảng 12 triệu đồng, gồm:
- CPU: Core i3 8100
- Mainboard: Asus B360 Gaming H
- RAM: 2 X G.skill Trident Z 8GB
- VGA: MSI GTX 1060 Gaming X
- SSD: 240GB (mã gì không nhớ)
- HDD: WD Blue 1TB
- Nguồn: Corsair VS500
Và thế là mình chơi game AAA không cần nhìn cấu hình thật anh em ạ, tuy không phải game nào mình cũng để mức thiết lập cao nhất nhưng nó vẫn là đủ để mang lại cho mình những trải nghiệm tuyệt vời. Những tựa game như The Witcher 3, Battlefield 1, World of Tanks, World of Warships… mình đều để mức thiết lập cao nhất mà vẫn có trải nghiệm mượt mà trên độ phân giải full HD. Đó là một cái cảm giác thực sự phê anh em ạ, phê lắm luôn.
Đã từng khó khăn thì mới biết trân trọng
Mình có một đứa anh họ nhỏ hơn 3 tuổi, mà bố nó là dân game thủ hạng nặng nên nó cũng được hưởng lây. Hồi Crysis mới ra nó đã chơi được max setting, hồi năm 2014 mình đã thấy máy của nó chạy Core i7 và có 16GB RAM rồi. Nói thế là anh em biết đồ chơi của nó xịn đến mức nào rồi đấy. Thanh niên đó chơi game chưa bao giờ biết nhìn cấu hình là gì cả, thậm chí nó còn không quan tâm đến công nghệ và chẳng biết máy của nó có gọi là mạnh hay không cho đến khi mình nói máy của nó khiếp vờ lờ.
Mình thì khác, tuổi thơ của mình không dễ dàng như vậy, nó là những chuỗi ngày khó khăn của một cậu nhóc mê game nhưng máy thì không đủ mạnh để chơi. Hồi xưa thì mình cực kỳ GATO với thanh niên đó luôn nhưng giờ thì hết rồi. Kiểu như mất cái này thì được cái kia. Anh họ mình có thể không phải trải qua cái “tuổi thơ gian khó” như mình nhưng cũng vì thế mà nó lại không thể hiểu được cảm giác của mình, thứ cảm giác tự hào lẫn sung sướng khi có một con máy mạnh.
Có lẽ tầm năm sau mình sẽ build con máy tiếp theo và để máy hiện tại lại cho em gái đánh Liên Minh với bắn CS:GO. Còn mình thì sẽ được trải nghiệm cảm giác sung sướng vi diệu một lần nữa khi build xong con máy mới. Cảm ơn anh em đã bỏ chút thời gian để ngồi đây nghe mình chém gió hơn 2000 chữ nhé.
Cảm ơn các bạn đã quan tâm theo dõi!
Mời các bạn tham khảo thêm một số thông tin liên quan tại GVN 360 như:
- Những điều bạn cần biết về cáp quang – công nghệ giúp kết nối internet xuyên lục địa
- Vì sao trên nắp lưng của một số CPU Intel có lỗ? Keo tản nhiệt rơi vào có sao không?
Mời các bạn theo dõi fanpage của chúng mình theo đường link dưới đây để cập nhật những tin tức về game, công nghệ và nhiều thông tin thú vị khác nữa nhé!