Xem phim trên mạng bây giờ thật dễ dàng, chỉ tiếc là không còn thú vị như xem TV hồi xưa nữa
Hôm nay mình vừa bỏ ngang một bộ phim mấy bạn ạ. Không phải là vì nó không hay đâu mà là vì tự nhiên mình không còn cảm thấy hứng thú với nó nữa. Internet cho mình quá nhiều lựa chọn thú vị nên chẳng có lý do gì khiến mình phải ngồi xem hết bộ phim đó hay ít nhất là đợi nó đến đoạn hấp dẫn hơn như hồi xưa. Vẫn biết đó không phải là cách thưởng thức phim, nhưng mà chán rồi thì thôi chứ biết sao được. Có lẽ công nghệ phát triển đã khiến mình không còn trân trọng những bộ phim như ngày trước nữa.
Vậy, đó là cái giá của công nghệ hay là lỗi của mình đây?
*Bài viết này mình sẽ chỉ viết theo cảm xúc nên sẽ không nói đến đầu băng, đầu đĩa nhé. Hôm nào có dịp mình sẽ viết sau
Hồi xưa xem phim trên TV không dễ như bây giờ, nhưng ghiền lắm
Mấy bạn còn nhớ chứ, cách đây tầm 15 năm thì internet làm gì vừa ổn định vừa nhanh như bây giờ, toàn xem TV thôi. Cũng chẳng ai được lựa chọn nội dung mà xem cả. Đài phát cái gì thì xem cái đó, cái mình thích hên thì trúng mà không trúng thì thôi. Lâu lâu người ta nhắc lịch phát sóng thì còn phải tranh thủ viết ra giấy lại để không bỏ lỡ chương trình yêu thích nữa.
Nhà nào chịu khó đầu tư thì có truyền hình cáp, tín hiệu ổn định mà bắt được nhiều kênh. Nhà mình thì ăng ten trời với ăng ten râu nên lâu lâu nó mất sóng. Niềm vui của mình thời đó đơn giản lắm. Đôi khi chỉ cần tìm được một góc ăng ten có thể bắt rõ sóng của kênh truyền hình ưa thích là đã vui cả ngày, đã khoe ba khoe mẹ rồi.
Xem được một bộ phim hay không phải là chuyện dễ, ngoài mấy vụ lằng nhằng bên trên ra thì đài truyền hình hồi xưa chiếu phim cũng rất keo kiệt. Phim bộ còn đỡ, chứ phim lẻ thì mỗi cuối tuần mới chiếu, đã vậy nếu đụng phim dài còn bị ngắt ra 2 phần cho 2 tuần nữa chứ. Nhớ lúc chiếu mấy bộ phim có thời lượng dài như Harry Potter hay Chúa Nhẫn thì phải gọi là cực kỳ ức chế, xem phim mà cứ sợ hết giữa chừng vì phải đợi đến tuần sau mới được xem tiếp. Khó chịu là vậy đó, nhưng mà hồi xưa xem phim vui lắm mấy bạn ạ. Bởi vì cái gì càng khó có thì chúng ta lại càng thấy trân trọng.
Đến tận mười mấy năm sau, mình vẫn nhớ mãi cái cảm giác cố thức đến đêm để chờ phim cuối tuần nó thú vị thế nào, hồi hộp ra sao. Trước khi phim chiếu mình phải chỉnh ăng ten cho sóng thật mạnh. Lem phim thì đến thở cũng không dám thở mạnh vì sợ không nghe rõ nhân vật nói gì. Lúc mắc tè cũng phải đợi quảng cáo rồi mới dám đi… Xem phim trên TV hồi xưa là vậy đó. Tuy khó khăn nhưng từng giây từng phút đều là sự thỏa mãn trọn vẹn chứ không như bây giờ, không thích là ngừng coi.
Internet mang đến quá nhiều lựa chọn nhưng lại cuốn đi niềm đam mê dạt dào của thuở ban sơ
Sau này khi mình bắt đầu tiếp xúc với Internet thì nó giống như một chân trời mới, một miền đất hứa đối với mình vậy. Không biết bao nhiêu là web phim lậu để coi, nào là hayghe, phimvang, phimxixam,… anime thì có VNSharing còn đang cực kỳ mạnh. Có thể nói thời mình biết dùng Internet là thời hoàng kim của phim lậu luôn. Mấy trang như phimmoi hay Anime47/TVN/4u cũng là thế hệ sau này thôi.
Cảm giác những ngày đầu tiên được tiếp xúc với mấy web phim lậu phải nói là phê không tưởng, muốn cái gì có cái đó, thậm chí phim 18+ cũng có luôn. Thế là dần dần, mình chẳng bao giờ động đến TV nữa. Cảm giác lúc xem phim cuối tuần ngày xưa mình cũng lãng quên đi mất. Thứ bây giờ khiến mình đau đầu là nên xem phim nào trong số quá nhiều phim chứ không phải là nhớ giờ phát sóng để xem phim như ngày xưa nữa.
Nhưng mà cũng chính vì thế nên mình ngày càng khó thỏa mãn hơn. Nếu như cách đây tầm mười mấy năm thì xem được một bộ phim cuối tuần thôi là mình ngủ ngon rồi thì nay mình lại kén cá chọn canh và sẵn sàng bỏ ngang khi không hứng thủ nữa. Phim dù có hay cỡ nào cũng chẳng thể cho mình nhiều cảm xúc như xưa.
Có lẽ đó cũng là cái giá của công nghệ. Nó luôn tiến bộ không ngừng và đem đến cho con người những điều tốt đẹp hơn, nhưng đồng thời nó cũng cuốn đi giá trị xưa cũ với bao hồi ức đã ăn sâu vào trong huyết mạch của nhiều thế hệ con người. Thứ duy nhất còn đọng lại chỉ là những âm thanh vang vọng của kỷ niệm ban sơ. Tuy nhiên mình không thể đổ lỗi hết cho công nghệ được, vì những bộ phim về bản chất vẫn hay như vậy, kẻ thay đổi chỉ có mình mà thôi. Có lẽ mình nên bắt đầu xem phim bản quyền để tập trân trọng phim hơn.
Nhiều khi nghĩ lại cũng buồn thật mấy bạn ạ. Viết đến đây tự nhiên mình nhớ đến mấy cái đầu băng, đầu đĩa hồi xưa cả nhà mình xem chung quá. Đợi hôm nào tâm trạng mình lại chia sẻ với mấy bạn tiếp nha. Còn giờ thì buồn quá, mình đi cày anime hề hước để lấy lại chút năng lượng đây.