Có internet và PC, mình vuột mất những ngày thơ ngây dại muốn ôm lấy cả thiên nhiên
Ai lớn lên rồi cũng sẽ khác, mình cũng vậy mấy bạn ạ. Trước khi trở thành một dân content chuyên viết về công nghệ và game để ngồi đây chém gió cùng các bạn thì mình của ngày xưa rất khác, xem thiên nhiên là lẽ sống. Sau đây mình muốn kể cho mấy bạn nghe một câu chuyện mình chưa từng kể, ai hứng thú thì nghe mình tâm sự trải lòng nhé.
Thiên nhiên từng là niềm đam mê lớn nhất, trước khi cuộc sống mình có thêm “nhân tố mới”
Tuổi thơ của mỗi người đều là duy nhất, và mình cũng có một tuổi thơ xịn sò hay ho muốn kẻ cho các bạn. Sinh ra và lớn lên ở Sài Gòn, nội ngoại và cô dì chú bác cũng đều ở đây cả nên mình hiếm khi có dịp được về chốn thôn quê như chúng bạn. Tất nhiên, cái gì càng khó có có được thì người ta càng khát khao. Mình yêu màu xanh của lá, yêu không khí mát lành của những bụi cây, yêu lớp vỏ ngoại sặc sỡ của lũ bọ cánh cứng và yêu cả những âm thanh vang vọng của đồng nội, núi rừng. Những bức vẽ đầu tiên của mình đều là về phong cảnh, chim cá, côn trùng mấy bạn ạ.
Khác với nhiều đứa bạn cấp 1, thay vì đến mấy khu vui chơi giải trí hay ngồi nhà chơi game thì thích được đến nơi thôn quê hơn, đến khám phá những câu chuyện của sự sống và thả mình vào nơi bát ngát màu xanh. Mình có một niềm đam mê mãnh liệt từ nhỏ với côn trùng, chúng đối với mình không chỉ thú vị, đẹp đẽ, diệu kỳ mà có một số loài ăn rất ngon nữa, điển hình như dế và cái bọn “tôm bay” (cào cào, chúng chuyển màu đỏ như tôm khi chín).
Ba mình thì hay đi câu cá, còn mình thì hầu như lúc nào cũng đu theo cho bằng được. Những ngày như thế thì dù 2 cha con có câu được con cá nào không thì mình chắc chắn cũng sẽ tóm được một sinh vật thú vị nào đó để nghiên cứu.
Có khi mình bắt nòng nọc về nuôi thành ếch, khi thì sâu để nuôi thành bướm, khi thì ấu trùng chuồn chuồn, khi thì ốc mượn hồn, thì mấy con bọ nước không biết tên, thậm chí bọ cạp và nhện đất cỡ lớn mình còn quen đến nỗi có thể bắt bằng tay không luôn. Nói chung là nhiều lắm, có kể cả ngày cũng chẳng hết.
Ngày đó ba mẹ và nhà nội mình thật sự tin rằng khi mình lớn lên sẽ trở thành một nhà côn trùng học hoặc ít nhất thì cũng có công việc gì đó tương tự. Tuy nhiên mọi thứ không như dự tính, vì như một lẽ thường tình rằng ai lớn lên cũng phải khác.
Internet và PC mở ra thế giới mới và cho mình cả tương lai nhưng lấy đi những gì mình từng trân quý nhất
Để “hội nhập” và để con cái có được môi trường phát triển tốt nhất có thể, ba mình đã sắm một cái PC và vài tháng sau thì nối mạng luôn. Đó là lúc mình bắt đầu học cấp 1.
Đối với mình khi đó thì máy tính đã rất diệu kỳ, một cái PC nối mạng nữa thì còn đỉnh hơn nữa. Nó có thể cho mình chơi vô số game miễn phí, giúp mình truy cập vào bất cứ thông tin công khai nào, với cái PC này, mình có thể thấy, nghe và đọc bất cứ thứ gì để giải đáp gần như mọi câu hỏi mà mình có thể nghĩ ra, kể cả là công thức chế tạo đủ loại thuốc nổ từ yếu như thuốc nổ đen đến mạnh như thuốc nổ không khói. Hơn thế nữa, internet có đầy những hình ảnh mà mình chưa từng được thấy và những câu chuyện mà mình chưa từng được nghe, nó quá thú vị với một đứa tò mò về mọi thứ như mình.
Đó cũng là khoảng thời gian định mệnh đối với mình, khơi dậy bên trong mình một niềm đam mê với máy tính và game, để rồi giờ đây nó trở thành cả sự nghiệp của mình, trở thành những câu chuyện hay ho mà mình thường kể cho mấy bạn trong những bài viết trước đây. Tuy nhiên cũng vì thế mà mình tạm quên đi thứ mình từng xem là tất cả đam mê – thiên nhiên.
Đã có một thời gian rất dài mình chẳng còn hứng thú đi chơi mấy những nơi có sắc màu thiên nhiên như hồi nhỏ nữa, mình lười và bận rất nhiều chuyện khác như kiếm tiền nè, cày game nè, ăn chơi với bạn bè nè… Lúc đó mình đã nghĩ có lẽ đó là do mình đã lớn rồi nên có một số chuyện cần phải khác đi. Nhưng sự thật thì không phải vậy, có những thứ một khi nó đã ăn vào máu thì dù có làm gì cũng chẳng thể mất đi, quan trọng là chúng ta có nuôi dưỡng nó hay không thôi.
Thiên nhiên tuy không còn là duy nhất nhưng chẳng đi đâu cả, vì mình luôn giữ nó lại trong tim
Giờ mình không còn là cậu bé tuổi 20 mới chập chững tập viết những dòng content về công nghệ đầu tiên nữa. Công việc đối với mình giờ cũng nhẹ nhàng chứ không còn quá căng thẳng như cái hồi vừa học vừa làm từ con số không. Giờ mình rảnh rỗi hơn và có thời gian để kiếm tìm lại những niềm yêu thích xưa cũ tưởng chừng như đã bị lãng quên. Giờ thì nếu không có gì bất cập, mình sẽ đi câu cá ở nơi nào đó xa xa 2 lần mỗi tháng, vừa để thỏa cơn ghiền câu cá kế thừa từ ba, vừa để viết tiếp câu “chuyện tình” còn dang dở của mình với những sắc màu sự sống.
Bao năm rồi vẫn vậy, mỗi khi câu được một con cá hay bắt được con bọ to mình đều chẳng thể kềm chế cảm xúc trong lòng mà vui cười như một đứa trẻ. Chỉ khác là bây giờ mình biết cách để yêu thiên nhiên hơn. Đi câu mình chẳng bao giờ xả rác mà đem rác về tận nhà mới xử lý sau. Mình sẽ thả những con cá còn quá nhỏ, đang bầu bí, đang nuôi con hoặc đơn giản là mình không muốn thịt. Mấy sinh vật hay ho thú vị thì mình cũng không bắt về như chiến lợi phẩm nữa, cùng lắm là xin vài tấm ảnh lưu niệm rồi thả về đúng chỗ cũ thôi.
Mọi chuyện từ lúc mình xa rời thiên nhiên đến khi gần gũi lại với nó (theo một cách khác) diễn ra trong một thời gian rất dài với diễn biến vô cùng chậm rãi, đến nỗi mình thậm chí đến gần đây mới nhận ra nó và ấp ủ ý định kể lại cho các bạn nghe. Hóa ra tình yêu thiên của mình chưa bao giờ chết cả, chẳng qua là khi mình bỏ bê thì nó lui về bóng tối để đợi ngày lần nữa nở hoa. Mình đã mất nhiều năm để cân bằng 2 niềm đam mê về công nghệ và thiên nhiên trong cuộc sống và có lẽ sẽ còn nhiều năm nữa để mình khiến chúng thật sự dung hòa. Tuy nhiên ít nhất thì mình đã bắt đầu hài lòng với cách cân bằng hiện tại.
Cảm ơn các bạn vì đã lắng nghe tâm sự của mình nhé, chúc các bạn có một ngày tràn ngập yêu thương.
Mời các bạn tham khảo thêm một số thông tin liên quan tại GVN 360 như: